Chúng ta lớn lên từ những lần đầu tiên ấy

Tôi – một cô gái nhỏ bé nhưng “liều”. “Liều” ở đây là tôi dám chấp nhận thử thách bản thân mình khi cơ hội đến để thực hiện những “cái lần đầu tiên” ấy, để trải nghiệm nhiều hơn, khôn hơn, trưởng thành hơn, và thấy mình phát triển hơn. Tôi xin được kể cho mọi người nghe về “những lần đầu tiên ấy”.

Khi tôi vừa đậu đại học, mẹ gửi tôi lên nhà cô ruột ở. Cô chăm tôi chu đáo như con, từ cái ăn đến giấc ngủ. Nhà có người làm nên tôi không phải đụng tay đụng chân đến việc gì. Phải nói cuộc sống xa nhà đầu đời sướng như tiên. Nhưng tôi lại sợ ở sướng vậy sẽ đâm ra lười và thụ động. Tôi nằng nặc đòi mẹ cho ra ở riêng để mình tự lập hơn. 18 tuổi rồi, nhỏ gì nữa đâu. Thế là hai tháng sau, tôi ra riêng, thuê 1 căn nhà ở cùng với 4 đứa bạn khác. Lần đầu tiên ở trọ! Lần đầu tiên sống cùng với những người không phải bà con ruột thịt! Lần đầu tiên vào đời trong một “xã hội thu nhỏ” đó, tôi đã học được rất nhiều thứ: từ việc lo cho bản thân, tự quản lý thời gian và tài chính, tự xoay sở những khó khăn, cho đến việc tập thích nghi khi sống cùng với những người lạ có lối sống, thói quen, suy nghĩ khác mình. Tôi bắt đầu lớn hơn!

Khi tôi đang dạy ngoại ngữ tại một trung tâm sau khi ra trường, mọi người nói rất nhiều về chuyện đi du lịch nước ngoài. Tôi cũng muốn đi du lịch nhưng là đi 1 mình. Tôi liều mua vé máy bay đi Singapore 5 ngày sau khi hỏi rất nhiều thông tin từ bạn bè, đồng nghiệp, tìm thông tin trên mạng về đất nước Singpaore, và độ an toàn ở đó. Internet thời điểm đó (cách đây 10 năm) chưa phát triển như bây giờ. Bạn bè nói tôi khùng, nhưng tôi vẫn đi. Lần đầu tiên đi nước ngoài! Và lần đầu tiên đi du lịch một mình luôn. Tôi phải tự học mọi thứ từ cách book vé, đặt phòng, check-in, khám phá các thắng cảnh của Sing, cách đi xe bus, đi tàu điện ngầm, tự đọc các bảng chỉ dẫn, và tự làm quen với rất nhiều dân địa phương. Thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời! Tôi lớn hơn!

Khi tôi đang dạy kèm Tiếng Việt cho một bạn Việt kiều Mỹ, chị quản lý tại nhà hàng đó để ý tôi dạy và mời tôi đi phỏng vấn cho vị trí trainer (chuyên gia đào tạo) ở một công ty bán lẻ điện tử mà Sếp cũ của chị ấy sẽ là sếp tôi sau này. Tôi đi thử mặc dù chẳng có kinh nghiệm gì ngoài việc dạy tiếng Anh. Và rồi sau 2 vòng phỏng vấn với ông sếp người Đức, tôi đậu vì tiêu chí tuyển dụng của ổng là: “I hire the smiles and train the skills, rather than hire the skills, and train them how to smile”, và ổng nói tôi có “customer service mindset” tốt. Thế là tôi đi làm trainer và sếp tôi đào tạo tôi mọi thứ, từ Khách hàng là ai? Chăm sóc khách hàng là gì? Vì sao ngôn ngữ cơ thể quan trọng, đứng ngồi như thế nào cho đúng nguyên tắc, dùng tăm xỉa răng thế nào, ăn mỳ Ý thế nào, soạn PowerPoint bài dạy thế nào, teaching khác training chỗ nào, và một mớ kiến thức về tất cả các loại hàng điện tử: máy lạnh, máy giặt, bàn ủi, nồi cơm điện, ti vi, tủ lạnh….. Lần đầu tiên tôi đi làm khác ngành của mình là GV Tiếng Anh, và tôi phải cố gắng để làm thật tốt. Tôi lớn hơn nữa!

Khi tôi thất nghiệp, một người bạn tự nộp hồ sơ cho tôi vào một công ty bán lẻ thời trang và họ gọi tôi đi phỏng vấn. Tôi đậu sau 2 vòng. Bàn bè tôi nói tôi không nên nhận công việc này vì “mày có biết gì về thời trang đâu, quê mùa, lúa thấy mồ”, “làm không được người ta đuổi thì quê lắm”, “rồi cũng nghỉ sớm thôi”, “nhắm qua thử việc không?”. Nhưng tôi nghĩ, họ chọn tôi trong rất nhiều ứng viên chắc chắn phải có lý do, và tôi là người phù hợp. Họ thấy được năng lực của mình và tin mình, thì tại sao mình lại không tin mình? Công việc không dễ dàng và nhiều áp lực. Tôi quyết định thuê 2 stylist riêng để dạy kèm cho tôi về kiến thức thời trang và cách phối đồ. Lần đầu tiên tôi lại thử sức ở một ngành mới không phải thế mạnh của mình, và tôi tồn tại, được đề cử là nhân viên xuất sắc của năm. Và tôi lại lớn hơn!

Khi tôi được chọn làm Giám đốc đào tạo Việt Nam của tập đoàn Accor Hotels, thách thức của công việc đó là tôi sẽ phải đi đào tạo hàng tuần ở những thành phố khác nhau tại VN cho hơn 30 khách sạn thuộc hệ thống của Accorhotels. Đó là một công việc mà tôi phải đánh đổi nhiều thứ: thời gian, sức khỏe, gia đình, các mối quan hệ cá nhân và sở thích để đổi lấy rất nhiều những trải nghiệm đầu tiên: Thứ Hai bay, thứ Sáu về Sài Gòn, lịch bay hàng tuần, cuộc sống trong taxi, trên máy bay và trong các khách sạn sang trọng chuẩn quốc tế, ăn nhà hàng cao cấp, nói chuyện với các vị Tổng quản lý hay trưởng các phòng ban là người nước ngoài, có mấy chục năm kinh nghiệm trong ngành. 6 tháng bay cùng Vietnam Airlines, tôi lên hạng thẻ Vàng. Phải học và dạy những môn mà mình chưa có kinh nghiệm bao giờ (Vd: Accor Loyalty Program). Làm việc trong 1 team có 8 quốc tịch khác nhau… Hơn 1 năm sau, tôi lên một level khác!

Và còn rất nhiều những lần đầu tiên khác trong đời sống riêng, sở thích, và các mối quan hệ xã hội. Tôi thực sự trưởng thành và vững vàng hơn từng ngày!

Để có được ngày hôm nay thật sự không dễ dàng, nhưng tôi tự hào vì mình đã dám “liều”, dám vượt ra khỏi vùng an toàn để chấp nhận thử thách và mạnh mẽ hơn. Đối với tôi, thành công không phải là tôi giữ chức vụ cao, hay có nhiều tiền, mà là nếu bỏ tôi ở nơi nào, nước nào và trong tình huống nào đi nữa tôi vẫn có thể sống được, thích nghi được và hạnh phúc. Cuộc sống bây giờ không nói trước được điều gì. Tốt nhất là chuẩn bị cho mình nhiều kỹ năng, kiến thức, và bản lĩnh sống mạnh mẽ để tồn tại, mà không dựa dẫm vào ai.

Tự học hỏi, khám phá và trải nghiệm chính là con đường phát triển nhanh nhất. Việc học là trọn đời, vì nếu không chúng ta sẽ bị lạc hậu và bị đào thải nhanh thôi. Đừng ngại thử “những lần đầu tiên” khi cơ hội đến. Vì …

Chúng ta lớn lên từ những lần đầu tiên ấy!

P/S: Mến tặng cho những ai cần thêm một chút động lực để đạt được ước mơ của mình.

Sài Gòn, 19/09/19
Huỳnh Phương

    Leave Your Comment

    Your email address will not be published.*